Trong Tiếng Việt, câu nói mình sợ nhất là: Mạnh mẽ lên. Câu thứ hai mình sợ không kém là: Trên đời này còn nhiều người khổ hơn mình nên phải cảm thấy biết ơn. Hai câu nói này thường đi đôi cùng nhau, thường được nói ra trong hoàn cảnh khi một ai đó đang chia sẻ khó khăn với người khác.
Khi Pitt và Phoebe bị đau, mình sẽ đưa chúng đi gặp bác sĩ Hoan. Chẳng bao giờ mình có suy nghĩ rằng Pitt ơi, nhiều bạn chó còn khổ và chịu nhiều đau đớn hơn Pitt, thế nên Pitt hãy biết ơn vì Pitt còn may mắn hơn nhiều bạn chó khác.
Hay như Phoebe rất sợ sấm, mỗi khi mưa sấm sét, Phoebe sẽ run cầm cập. Buổi tối hôm bão Yagi sấm chớp đùng đùng, Phoebe rất sợ hãi nên mình đưa Phoebe vào nhà tắm và ngồi cạnh Phoebe cho đến khi nỗi sợ không còn nữa. Một con chó bị sợ sấm sẽ cần một nơi an toàn nên nhiệm vụ của người nuôi chó là đưa chúng đến nơi trú ẩn. Và mình cũng chẳng có suy nghĩ kiểu như: Phoebe này yếu đuối thế nhỉ, 4 tuổi rồi mà vẫn đi sợ sấm, sấm thì có gì mà sợ. Phoebe nhìn anh Pitt đây này, anh Pitt có sợ sấm đâu, Phoebe phải học anh Pitt.
Với Phoebe và Pitt, và với cả mình, thì sợ là sợ, mà đau là đau.
Nếu mình cho phép bản thân được nói với người khác phải mạnh mẽ và biết ơn khi họ gặp chuyện buồn thì chẳng khác gì mình cho phép bản thân đối xử với con vật với nhiều sự tử tế và kiên nhẫn hơn cách đối xử với một con người.
Một con chó khi bị què chân cũng đáng thương không kém một con chó bị chủ ngược đãi, và bên trong một con chó bị ngược đãi phải trải qua những cảm xúc gì thì chỉ có nó mới biết được. Nhưng ở đời khổ nỗi là nỗi đau mà có thể nhìn thấy bằng mắt thì lại được cảm thông hơn những nỗi đau mà không ai nhìn thấy.
Mình tự hỏi mạnh mẽ thật sự là gì? Có phải là nói người khác phải mạnh mẽ—hay tự nhủ bản thân mạnh mẽ tức là tìm ra sức mạnh để bảo vệ bản thân, bảo vệ một con người và cứu giúp một con vật khi gặp nạn?
Và biết ơn thật sự là gì? Biết ơn có phải là nói với một người rằng họ phải biết hơn khi họ đang đau buồn và cần chia sẻ—hay biết ơn là một cảm giác đến từ bên trong, khi tự thấy rằng mình đang có những điều kiện để giúp họ vơi đi nỗi buồn? Và biết ơn vì người thân của ta vẫn ở đây bên chúng ta, và giờ phút này chúng ta được tin tưởng để họ có thể được sẻ chia, được yếu mềm.
Tranh
Gerrit Dou
Dog at Rest, 1650
Boston’s Museum of Fine Arts



